Đang dang dở bỗng đất trời xoá mất
Lời viết ra gió lại cuốn đi rồi
Ta ngơ ngẩn lắng nghe lời ong mật
Mà ngậm ngùi thành kẻ đợi sung rơi!
Biết đến bao giờ biển hát ru người
Gió thoa dịu những nỗi đau trần thế
Mây rất đẹp để nỗi buồn vơi nhẹ
Hoa toả hương và sắc mãi xinh tươi
Biết đến bao giờ câu hỏi chơi vơi
không còn nữa. Cho niềm vui rất thật.
Nguyễn Tri Niên
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire