Từ dạo xa em, anh buồn không đếm tuổi,
Từ khi xa Huế, anh chẳng đợi mùa thu.
Tình vụt đi như chim trời bay mỏi,
Ðâu có ngờ nay đọng giữa tờ thư !
Em bảo anh đưa em về thăm Huế,
Ðể chúng mình ngó lại thuở xuân xanh.
Giọt sương mai còn đọng ở trên cành,
Anh ngậm ngùi hong khô dòng lệ nhỏ.
Chuyện tình xưa anh mãi hoài trăn trở,
Nẻo đường trăng Vỹ Dạ dễ gì quên!
Nét môi thơm chùng xuống giữa trời đêm,
Nhặt dư hương anh mang về Thành Nội.
Thăm trường xưa, hàng phượng già đứng đợi,
Ghế đá buồn trông ngóng đã từ lâu.
Ngồi nơi đây, câu nói ngọt tình đầu,
Anh và em nỡ nào phai kỷ niệm?
Dòng Hương Giang cũng vui mừng xao xuyến,
Sẽ nghiêng mình soi áo trắng em bay.
Nắm tay em gầy guộc tháng năm dài,
Anh cảm ơn tình mơ vừa nối lại.
Man Ho
Từ khi xa Huế, anh chẳng đợi mùa thu.
Tình vụt đi như chim trời bay mỏi,
Ðâu có ngờ nay đọng giữa tờ thư !
Em bảo anh đưa em về thăm Huế,
Ðể chúng mình ngó lại thuở xuân xanh.
Giọt sương mai còn đọng ở trên cành,
Anh ngậm ngùi hong khô dòng lệ nhỏ.
Chuyện tình xưa anh mãi hoài trăn trở,
Nẻo đường trăng Vỹ Dạ dễ gì quên!
Nét môi thơm chùng xuống giữa trời đêm,
Nhặt dư hương anh mang về Thành Nội.
Thăm trường xưa, hàng phượng già đứng đợi,
Ghế đá buồn trông ngóng đã từ lâu.
Ngồi nơi đây, câu nói ngọt tình đầu,
Anh và em nỡ nào phai kỷ niệm?
Dòng Hương Giang cũng vui mừng xao xuyến,
Sẽ nghiêng mình soi áo trắng em bay.
Nắm tay em gầy guộc tháng năm dài,
Anh cảm ơn tình mơ vừa nối lại.
Man Ho
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire