dimanche 6 janvier 2019

LỜI BẠT CỦA NHÀ THƠ LAN PHI



Lan Phi Vo à Donghuong Tonnu
Nhận được lời của người bạn, nhà thơ Tôn nữ Đông Hương muốn tôi viết đôi dòng về đứa con tinh thần thứ hai của nữ thi sĩ....thú thật là tôi ....chẳng biết viết gì....bởi lẽ..Huế trong tôi bây giờ mờ nhạt lắm...dễ thường đã 44 năm trôi qua...và tôi đến thăm Huế trong hoàn cảnh sau khi rời khỏi Thường đức Đại lộc Quãng Nam cầm sự vụ lệnh thay gì về Sài gòn trình diện Bộ chỉ huy BĐQ trại Đào bá Phước thì tôi nổi hứng "ba gai" đón xe đò "dù" ra Huế chơi đôi ba bữa ...cho biết Huế ...với người ta...
"Huế của tôi là những ngón tay thơm
Em Đồng khánh chiều tan trường nghiêng nón
Là thôn Vỹ hàng cau bay lã ngọn
Ánh hoàng hôn vừa chìm xuống Ngự bình
................................................LP

cái ngơ ngác của thằng lính trận lần đầu đến Huế của tôi là như thế...huống chi người sinh ra tại Huế...uống nước Hương Giang ...ăn cơm Hến ...thở không khí Cố đô để lớn thì ...cái tình của Huế nó lại càng day dứt khi xa Huế rồi ....biết chừng nào nữa...
hãy đọc lại một đoản thơ của nhà thơ Đông Hương để cho chúng ta cảm nhận...
"
Nghe đến Huế, lại nhớ về Long Thọ
nhớ Nguyệt Biều, anh và nụ hôn môi
dù có vạn thiên thu, tim vẫn thế
gửi lại Huế và riêng anh mà thôi...."
TNĐH
Nhớ đến từng con đường,từng góc phố hẳn phải là cảnh vật ăn sâu vào trong kí ức và thôi thúc để khi nào có dịp thì trào dâng như là thác lũ...
" Tui nhớ lắm tiếng ve ran mùa Hạ
nhớ mưa phùn của Huế tháng mười hai
mơ theo O một quãng về Mang Cá
nem tré chừ mô...me rốp...lạc loài..."
TNĐH

đúng là cái nỗi nhớ nó cứ rưng rức...gậm nhắm từ từ...
riêng tôi thì thằng lính đến Huế "cởi ngựa xem hoa" nhưng cũng để lại trong lòng mình một Huế tím dễ thương...quá chừng...

" HUẾ TÍM...
Huế tím ơi !_ Áo thu mùa
Một năm có bốn mùa tình tứ thơ
Mơ người áo lụa ban sơ
Mơ tà sắc nhạt _gió hờ hững âm
Huế tôi ơi ! Ngọn thu phong
Thuyền từ Thiên mụ xuôi giòng Hương giang
Chiều qua Thượng tứ sắc vàng
Thơ tôi tím nhớ tương tư tháng ngày
Tím tà áo lụa gió bay
Em nghiêng giáng ngọc _ tôi say dáng hình
Tóc dài thả ngọn lung linh
Môi son diễm lệ gợi tình thơ tôi...
LanPhi

và để gói gọn lại một quá khứ Huế luôn mãi hứa sẽ về lại một lần nữa...nhưng chẳng biết bao giờ...thôi thì chỉ biết gửi đến Huế với bao nhiêu diều tiếc nuối thân thương...cho dù chỉ một lần đến nhưng cứ vướng vất trong lòng mình mãi mãi hình ảnh của dất Thần kinh..cố đô yêu mến...
HUẾ CỦA TÔI
Huế của tôi là những ngón tay thơm
Em Đồng khánh chiều tan trường nghiêng nón
Là thôn Vỹ hàng cau bay lã ngọn
Ánh hoàng hôn vừa chìm xuống Ngự bình

Huế của tôi là những ngón tay xinh
Ôm nghiêng cặp chiều một mình qua phố
Em cúi mặt khi có người ta chộ
O ơi O về mô rứa O tề

Huế của tôi cổ kính lúc đêm về
Trăng lơi lã trên thềm rêu lăng tẩm
Cổng ngọ môn vẫn bao mùa lẳng lặng
Đứng nhìn trăng trên mái Tử cấm thành

Huế của tôi là chiếc nón lộng tranh
Cài quai tím _tím nỗi lòng ai đó
Huế của tôi buồn theo chân từ độ
Tiễn đưa người mùa sứ rộ _ sang sông

Huế của tôi in dấu mãi trong lòng
Người em gái :"Dợ thưa ...răng ...rứa...hỉ "
LanPhi

Ôi....Huế của tôi..của người dân Miền Nam một thời... dễ thương biết là nhường nào...
LanPhi

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire