vendredi 6 novembre 2015

Chiến hạm Mỹ chở dân tị nạn chúng tôi bây giờ bớt người, vì đến đảo Subic Bay, có chiến hạm Mỹ khác đậu chờ để chia bớt số dân di tản làm hai, dân  chúng trên tàu chúng tôi thấy tàu này không, có nhiều người nên ùn ùn xuống bớt. Họ không biết là chiến hạm này sẽ đi Canada hay Úc thì tôi không rõ lắm. 
Thấy bớt được người, Hậu bảo anh bạn lính, Uyên và tôi cư ở lại đây vì Hậu bảo tàu này sẽ qua thẳng đảo Guam.
Tôi mở ngoặc nói về người Mỹ một chút, những ngày trên tàu, lính Mỹ đối với đám dân tị nạn chúng tôi rất tốt, chúng tôi mỗi ngày vẫn nhận được 3 bữa ăn có cơm chỉ khổ là họ không biết biết nấu kiểu Việt Nam, nhiều nước quá nên cơm nhảo, nhưng dù sao khi đói ăn gì vẫn thấy ngon, đồ ăn toàn là đồ hộp như  thịt hộp...các cháu bé thì được phát thêm sữa bột Mỹ...Tôi cám ơn những người Mỹ đã đón nhận chúng tôi với tình người.
Vì bớt người nên chúng tôi không còn bị như cá mòi sắp lớp, Hậu tìm được cho chúng tôi một chỗ trên boong, thoải mái, lính Mỹ cho chúng tôi mỗi người một tấm nệm bằng cao su, mền. nên cũng đỡ khổ cho tấm lưng mấy hôm nay bị cong vì hụt chỗ.
Đêm nay, lần đầu tiên tôi thấy được trăng, lâu nay lênh đênh trên biển, sự lo âu và đau buồn vì cớ cái chuyện đã rời bỏ quê hương đang bị dày xéo về chiến tranh, nhớ cái chết thảm thương tội nghiệp của Vân, tôi như người ngồi trên lửa và mắt tôi như mù đi. Đêm nay ngồi ôm cho Nam ngủ, tôi ngồi cạnh Hậu, Sang - người lính và Uyên, t choôi chợt thấy trên nền trời đêm xanh trong, có mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh, chợt tôi nhớ đến 4 câu thơ của ngươờ lính không biết tên đọc cho tôi nghe lúc anh nằm cạnh, vuốt tóc tôi âu yếm:
giữa khuya tay gối đợi chờ
 em đi vào giấc mơ đời lênh đênh
 trăng vào xiêm áo nhẹ tênh
 oằn thân ngà ngọc cong vênh cội nguồn....
mắt tôi chợt ướt, tôi lắc đầu cho quên đi kỷ niệm, vì giờ này đâu còn là lúc để nhớ mà chỉ lo ngay ngáy ngày mai mình và con sẽ ra sao và tương lai sẽ đi về đâu...
Lênh đênh trên biển như vậy, sau 11 ngày, thì chiến hạm đến hải phận của đảo Guam. Trước khi cho chúng tôi sang những chiếc tàu quân sự Mỹ nhỏ để vào đảo, họ phát cho chúng tôi ít quần áo, các người đàn ông mỗi người một chiếc sơ mi chim cò kiểu  người Phi Luật Tân vẫn mặc.
Bỗng tôi nghe có tiếng thét từ trên boong cao, tôi đưa cháu Nam cho Uyên, đưa mắt tìm Hậu nhưng không thấy, tôi  chạy vội leo lên boong, thấy Hậu và một nhón người đang nhìn xuống biển, tôi vội vàng chạy đến tìm Hậu, đưa mắt hỏi. Chỉ nghe Hậu thở dài và đám người kia phần nhiều là quân nhân mặt thật buồn.
 Hậu kễ cho tôi nghe câu chuyện từ đâu có tiếng thét nhói tim người nghe lúc nãy: Lúc mọi người được phát chi cho quần áo, chiếc áo sơ mi chim cò kiểu người Phi Luật Tân vẫn mặc. Như mọi người quân nhân khác, Hậu c ầm chiếc áo trong tay, tần ngàn không biết nên cổi bộ quân phục đang bận trên người hay thay, chợt Hậu thấy đằng xa một anh quân nhân cầm trên tay chiếc áo, vẻ mặt như đang nghĩ ngợi một điều gì quan trọng, có lẽ anh ta đang đối diện với một sự thật tàn nhẫn không thể chối bỏ hay quên được: Đó là danh dự tổ quốc, lý tưởngcủa người làm trai đã hy sinh cả cuộc đời, tuổi trẻ, gia đình để bảo vệ miền đất tự do của anh. Chỉ trong một khắc ngắn, anh đã quyết định, anh leo lên bờ boong tàu, lao mình xuống biển tự vẫn,

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire