lundi 22 mai 2017

DẤU YÊU XƯA

  



mỗi lần em nhớ Huế
là mỗi lần em đi trong yêu thương với anh !
@
( vi
ết theo lời thư anh )
Hôm qua máy bay vừa đáp xuống Phủ Bài, anh Bích cho xe đến đưa tôi về nhà Bầu Vá .
Mấy năm rồi  hình như gần mười năm thì phải, tôi chưa trở lại Huế . Tôi  vẫn về VN thường  nhưng tôi không muốn về Huế, vì mỗi lần em về lại đây, sông Hương lại lụt vì những giòng nước mắt dài tôi đổ xuống đó .
Hôm nay tôi lấy hết can đảm trở lại nơi mà con tim đầu đời đã bị mang một vết sẹo mà nghĩ là không bao giờ lành.
Bầu Vá, từ ngày tôi bỏ đi xa, chừ gần như không còn gì như trước nữa, con đường Huyền Trân bụi đỏ mang đầy dấu chân anh đưa và đón tôi chừ cũng là con đường đầy bụi, nhưng không còn đỏ màu "máu con tim tình yêu anh cho em "như anh đã đặt tên cho con đường, bây giờ đủ thứ bụi, bụi xe máy, bụi xích lô  bụi quán ăn hai bên đường của rác rớm ... nhưng có một thứ bụi đã làm tôi cay mắt, đó là bụi thời gian !
Nói đến thời gian, tôi về đến nhà buổi chiều, giữa tranh tối tranh sáng, tôi đi chầm chậm xuống bến nhà Nội, vẫn còn hàng bông bụt đỏ, mấy cây thanh trà trông gầy gò và già hẵn đi .
 Tôi đứng giữa bến nhìn ngược lên, con đường lên nhà ni hình như nhỏ lại  không rộng như ngày tôi còn ở với Nội, ngay cạnh hai bên tầng cấp lên vườn quỳnh của ôn, cây hoàng lan hoa đầy thơm ngát, bên tê cây sa kê nay đã gãy ngọn vì trận lũ bão hôm tháng mười rồi  Tôi đi quanh một vòng tìm lại cây khế ngọt ngày đó hay làm nũng đòi anh hái hoa xuống làm vương miện cho tôi .
Anh nói tại răng lại làm vương miện bằng hoa khế tím buồn lắm, để anh hái hoa ngọc lan trước nhà làm cho em, tôi không chịu, xụ mặt dỗi hờn  Thấy hai giọt nước long lanh trong mắt tôi sắp rơi, anh vội vàng ôm tôi dỗ ngọt :
_Rồi rồi  xin công nương chờ chút, đây nì  vương miện của công nương đây, thần xin được đặt trên tóc ơ ..thề ..hi hi nì ! Thấy ghét ! Làm nư hoài tui bỏ cho coi rồi sẽ ai chạy theo ai cho biết !
Những lời nói đó chừ tôi nghe gió kể lại làm hình bóng anh cũng trở về ghim đầy trong tôi, nỗi nhớ anh lại trào ra hồng như màu máu tim tôi sáng cuối cùng cạnh nhau trên ga tôi tiễn anh đi trận, những chiếc ba lô đầy trên lối đi  những tiếng khóc của vợ, của người yêu của đơn vị bạn bè anh hôm ấy cũng trộn lẫn vào tiếng khóc âm thầm của tôi  vì anh đã ra điều kiện nếu anh biết tôi sẽ khóc, anh không cho tôi đưa tiễn .
Kiếp sau   em xin trời đừng cho tôi làm con ga vì cứ phải chứng kiến nỗi xa cách, tuy cũng chứng kiến cái vui của đoàn tụ; nhưng tôi lúc ấy đang sống trong tiễn đưa nên tôi đâm thù ga ...
Trở lại nói về hiện tại, thật ra lần trở về hôm nay có gì để nói không anh ? tôi chỉ nhớ được hôm tôi đang mắc mưa trước cửa trường Đồng Khánh    quần áo ướt hết, em không biết làm răng để che vì thân áo mỏng quá, dán vào người, phần lạnh, phần dị, tôi ôm cập học che ngực cho bớt lạnh, run cầm cập, ngóng ngóng coi chú Lan đã tới rước chưa .
Em bỗng đâm hoảng vì từ xa bên Quốc Học, một đám con trai đi về phía mình, trời !   mình biết trốn mô chừ ? mười sáu tuổi rồi, thân hình con gái đã nẫy nở mà lại gặp mưa thì chết thôi !
Một tay ôm cặp che, một tay kéo nón xuống tưởng như mình núp kín không ai nhìn thấy, nhưng cũng đủ để nhìn lén nhìn những bước chân qua ngang, cũng may ai nấy đang chuyện trò nên không để ý đến cô gái tội nghiệp này . Tôi quay mặt nhìn về phía ga, chú Lan ơi, mau giùm chút, con lạnh quá rồi !
 Mắc lo tìm, em không nghe tiếng chân ai đó dừng lại cạnh mình, ho khẽ:
_Cô gì đó
 Tôi giựt mình quay lại, thẹn chín như gấc
_ Cô... à em, răng đứng đây cho mưa ướt rứa ? răng không đứng trong trường đụt mưa ?
_ Dạ tui à... em chờ người nhà đem xe lại đón, nếu đứng trong sân trường, sợ chú ấy không thấy  với lại hồi nãy con bạn tính cho tui à... em mượn dù nhưng hắn thấy bạn trai hắn lại, mừng quá hắn bỏ quên tui ... à em, tôi thiệt thà kể cho anh nghe .
Anh đứng lại nói chuyện với tôi một tí, hình như thật lâu. Không có chú Lan, tôi nản chi lạ 
_Làm răng về chừ ? nhà còn xa mà, mấy cây số lận !
Bỗng anh nãy ra ý, anh hỏi tôi về ngã mô, tôi nói
_Dạ về Bầu Vá ngã ngược đi lên lên ga . Anh ta nhìn tôi quan ,hỏi chợt:
-_Có phải cô, à, tên em là chi ?
_ Dạ Hà  Thương Hà .
Anh mỉm cười gật gù:
-Tên hay quá hí, Thương Hà ! Mà Hà có người anh tên Bích phải không ?
_Dạ đúng rồi, mà răng anh biết ?
_ Tui là Vũ, bạn của Bích  thân lắm . (tôi không biết anh thân thiệt với anh Bích tôi hay anh nói vì tôi ! )_Tui biết Bích có cô em gái nhưng không biết là Hà, gặp em tui ngờ ngợ vì có lần gặp Bích đi phố với Hà nhưng xa quá nên không thấy rõ mặt em . Thôi bữa ni thứ bảy chiều không có lớp, tiện tui có mang dù nì, để tui đưa Hà về, tui thăm Bích luôn vì nghe hắn bị cảm nên không đi học sáng ni có đúng không ? rồi nhân tiện Hà có cho tui ở lại ăn cơm không? đường đột quá chắc Hà không chịu mô hỉ ? ( tôi nghĩ người mô mà dị òm rứa, mới làm quen mà đã đòi mình cho ăn cơm như quen từ ... ) tôi bỏ lửng ý
_Dạ  anh đã có lòng muốn đưa tui à .. em về, không lẽ để anh về bụng đoái coai chi được nờ !....
Bao nhiêu lần đón đưa em về rồi anh hỉ sau lần đó ? cái dù chỉ đủ che một người mà lần đó lại vừa anh với tôi nên tôi phải đi sát vô anh cho khỏi ướt .
May mà bữa nớ mưa lớn chi lạ nên ít ai trên đường, chứ nếu ai thấy tôi đi với anh, mà có lúc gió thổi mạnh mưa tạt, anh lấy tay quàng vai tôi để cho dù che đủ hai đứa .
Trên đường về, anh hỏi tôi đủ thứ  , ( hình như anh biết về tôi rất nhiều, tại cái ông anh qủi sứ của mình ! tôi nghĩ, đi mô cũng hay khoe em gái ! tôi biết mình không sắc nước hương trời, nhưng biết mình có cái răng khểnh và đôi mắt nâu lạ, một cây Toán của lớp đệ nhị B 2 và ưa điệu hạnh ( tại mấy con bạn đặt cho  tôi  biệt hiệu điệu chứ thiệt tình tôi không điệu, chỉ vì tôi không muốn con trai theo, dị lắm ! nên ai cũng tưởng tôi kiêu sa .
 Mấy ông bạn anh Bích thấy khó gần tôi được nên lại càng theo đuổi và nhiều khi còn kêu anh Bích bằng "Anh " ngọt xớt, nhiều bữa Bích về, gọi tôi ra một mình, quẳng cho tôi xấp thư, tôi hỏi anh Bích thư chi rứa, anh trả lời :
_Của mấy thằng tên Si bạn anh đó ! ( nên chi anh biết tôi là tại rứa phải không ? )
Sau ni anh đến chơi thường nhà tôi, tôi mới biết anh là cháu của bác Trợ ở trước nhà ôn hèn chi lúc tôi mới nhìn anh, tôi thấy anh quen quen .
Chừ thì anh đã gọi anh Bích em bằng "anh "ngọt xớt rồi phải không ? Yêu em người ta thì gọi anh người ta bằng anh là phải rồi . Từ ngày mưa ướt áo cho đến ngày em đưa anh lên ga, hai năm dài với tình yêu đầu tiên của em mà em biết là anh cũng vậy, tuy sau ni qua mấy đứa bạn, em không dè anh là "Phi Vũ " nhà thơ nổi tiếng của Quốc Học đã làm xáo trộn bao nhiêu con tim của dân Đồng Khánh mà nàng thơ lại là em cho nên chừ em đi đến đâu, tụi qủi yêu bạn bè chào xáo, ghen tị đến đó . Tôi ngỡ thời gian không có chi thay đổi  nhưng giấy nhập ngũ của anh và anh Bích đã đến như tiếng sét bên tai mình ! Anh có vẻ tự hào "làm trai " nhưng tôi  lại khóc không biết bao nhiêu lần trên vai anh; tôi buồn và gầy đi đến nổi Bích cũng phải rủ anh ở lại luôn với gia đình tôi cho đến ngày anh đi, ngắn chi lạ, có một tháng đúng ! ....
@
Ra trường quân sự Thủ Đức, anh và Bích đeo lon Trung Uý, anh Bích và anh chọn ngành Biệt Động Quân vì thich xông xáo, nhưng tôi lại mê anh tôi và anh chỉ vì bộ quần áo màu hoa rừng oai hùng và đẹp trong mắt tôi.
Những ngày phép về, tôi hãnh diện đi bên cạnh Vũ, đi dạo phố hay Vũ đưa tôi đến câu lạc bộ binh chủng Vũ, ngồi nghe chuyện lính, bạn Vũ vẫn hay ghẹo tôi:
_ Chị Hà là Em Gái Hậu Phương phải không? chị có nhiều bạn không? để giới thiệu cho bọn tôi, để mỗi lần ngoài tiền tuyến, lâu lâu chúng tôi sẽ nhận được những lá thư tình đầy thương nhớ và chiếc khăn tay thêu tên chuyện chúng mình, để những đêm lạnh lẽo tiền đồn, những tặng vật ấy sẽ làm lòng chúng tôi ấm được đôi phần nhé chị.
....

 Anh Bích tôi được về vì bị thương nặng trên đầu, một mảnh bom trúng bên cạnh mắt, may mà cứu kịp thêm một vết sẹo trên trán, thiếu một cánh tay . Không ai biết tin tức Vũ, tôi buồn rạc người, cả tuần không ăn uống, ốm nhom .  Tôi xin đổi chỗ dạy học vào Nam, vì tôi đã xong đại học sư phạm, đi đủ chỗ từ Saigòn ra Trung, với hai nỗi :
1/ thử tìm đến những đơn vị BĐQ mũ Nâu xem có ai biết anh ở đâu không ?
2/ đi xa Huế để tâm hồn giã vờ được tịnh yên, nhưng cả hai chuyện tôi không làm xong sứ mạng, và thời gian vẫn trôi .
Thấy tôi ngày càng gầy mòn, ba gửi tôi đi ngoại quốc học thêm, cho tôi  chọn lựa ngành tôi muốn theo, và tôi đã theo ngành báo chí để lỡ có ngày tôi tìm ra tin tức anh  con chim bằng tình yêu đầu và cuối của đời tôi   ....
@
30 năm trôi qua!
Hôm ấy em vào tòa soạn báo News VietNam, mắt em bỗng dưng khựng lại trên một tin ngắn nói về một người lính cựu chiến binh - thi sĩ mang tên Phi Vũ đang ở Huế, vậy là hai ngày sau tôi giữ chỗ máy bay Paris -Saigon - Huế .
@
Chiều nay, Thương Hà gọi taxi đi đến địa chỉ cầm trong tay .
Đó là một ngôi nhà nhỏ ở trong Thành Nội, nhà nhìn vào sạch sẽ, có vườn hoa hồng trước nhà . Hà mở cổng bước vào gõ cửa .
Thấy có hai cháu gái chắc chừng 15, 16 tuổi và cháu kia nhỏ hơn, chắc chừng 10 tuổi trộng bước ra chào rất lễ pháp :
_Thưa, cô muốn hỏi ai ?
 Xin lỗi hai cháu, đây có phải nhà của ông Vũ không ?Ông Nguyễn Phi Vũ ?
_ Dạ phải, nhưng ba cháu đi làm chưa về .
Lòng Hà chùng lại : anh đã có gia đình ! nước mắt Hà chập chờn quanh khoé, nhưng Hà không muốn hai cháu thấy
-_Vậy mẹ các cháu đâu ? Cô có thể gặp được không ?
_ Dạ, mẹ mất lâu rồi cô, gần 10 năm rồi, chúng cháu chỉ còn ba và bà Ngoại thôi . Chắc ba cũng sắp về, mời cô vào nhà chơi uống nước với Ngoại, xong cô chị nói vói vào :
_ Ngoại ơi, có khách .
Hà cảm ơn, hỏi :
-Hai cháu tên gì ?
_ Dạ cháu tên là Anh Thương và em cháu là Anh Hà ! Hà thấy như trời đất muốn đảo .
_Trời ơi ! Trong bao nhiêu năm xa cách, anh dù có gia đình mà vẫn còn yêu em đến nổi lấy tên em đặt cho con ! Không dám vào nhà sợ thấy Hà khóc, bà Ngoại của hai cháu sẽ ngạc nhiên, Hà nói với Anh Thương :
_ Cháu cứ để cô tự nhiên, cô đi quanh vườn xem hoa một tí nhé
@
Anh ! Em ra vườn  đi loanh quanh, vườn tuy nhỏ nhưng rất đẹp, em biết có bàn tay anh săn sóc, giữa những bụi hồng đủ màu, lại có một khóm hồng tím, em không cầm được lòng mình, em khóc nức nở, em không nghe tiếng chân của một người bên cạnh, có tiếng tằng hắng, em giựt mình quay lại, một bà cụ già tóc trắng cầm chiếc gậy, em hiểu đó là ai, mẹ của chị ! Hình như bác bị mù ?
Bà cụ nghe tiếng em :
_ Anh Thương ơi ! ai đây con ?
Anh Thương chạy ra cầm tay bà:
_Dạ khách của ba con đó Ngoại à !
_Răng con không mời khách vô nhà ?
_ Dạ tại cô muốn đi xem vườn hoa của ba đó Ngoại .
 Bà cụ quơ tay tìm tay tôi, tôi đưa tay cho bà nắm, bà lấy tay xoa xoa cánh tay tôi, mỉm cười dịu dàng:
_Thôi cháu cứ ở chơi, lát thằng Vũ về rồi cháu vào uống nước nghe .
 Tôi dạ nhỏ, chờ Ngoại các cháu và Thương Hà vào nhà, tôi lại để cho nước mắt tha hồ tuôn.
 Bước đến bụi hồng tím, ngắt mấy chiếc lá vàng bị sâu ăn, có tiếng giày dừng sau lưng, tôi quay lại :
_Thương Hà ! Tui có mê không ? có thiệt là em không ? Vũ chụp vai tôi lay mạnh .
Vũ nhìn tôi, hiểu ngay là tôi vì những giọt nước mắt còn đọng hai bên khoé môi đủ chứng minh điều anh vừa hỏi !
_Răng em biết anh ở đây mà tới ?
Răng ..., răng ... răng , anh hỏi tôi dồn dập làm tôi không kịp trả lời, Vũ ôm chầm lấy em, siết thật chặt trong vòng tay anh .
Chiều hôm đó, Vũ bắt tôi phải ở lại ăn cơm với cha con anh và Ngoại của các cháu . Anh kể cho tôi nghe chuyện của anh từ ngày anh xa tôi đến bây giờ, bao nhiêu tan thương đã xãy đến, trong một lúc anh bị thương nặng tưởng không còn sống được, anh lấy hết can đảm kể chuyện tình anh và tôi  cho vợ nghe, chị rất cảm thông .
Sau này, khi chị bị mảnh bom trên ngực, vết thương quá nặng không thể cứu được, chị gọi anh và hai cháu vào, chị bắt Vũ hứa với chị không được làm lại cuộc đời trước khi chưa có tin tức của tôi, chị bắt anh hứa là phải tìm tôi để anh tiếp tục sống và bảo hai con nếu ba tìm ra cô Thương Hà ba phải đưa cô về sống với các con và bắt chúng hứa là sẽ thương tôi như mẹ .
Các cháu và anh gật đầu, xong chị tắt thở .
Anh Hà còn nhỏ không hiểu lời mẹ dặn, chỉ có Anh Thương đã lớn  hỏi lại cha nó tại sao người mẹ chúng vừa nói lại trùng tên với em nó và nó? Anh chỉ cắt nghĩa sơ qua thôi .
Tối nay trăng sáng lắm, aVũ đưa em về bằng xe dream của anh, anh hỏi tôi và lo tôi đã có gia đình rồi  nhưng anh nhìn mắt tôi, Vũ đã hiểu, em làm sao yêu thương ai ngoài anh !
Té ra anh vẫn liên lạc với anh Bích mà Bích không cho tôi hay vì sợ tôi buồn là anh đã có gia đình, Bích biết vợ anh chết, nhưng điều Bích không ngờ đến là lời trăn trối của chị để lại nên Bích giấu biệt chuyện đã gặp thường anh .
Tối ni về, tôi sẽ cắn tay anh ấy như hồi tôi còn nhỏ mỗi lần anh ấy chọc phá em gái mình !
Trước khi aVũ mở máy cho xe, Vũ ôm tôi trong tay :
_ Lo sửa soạn mà về với cha con tui nghe o .. à o Thương chi lạ !
Vũ ơi ! Mới vào đêm mà sao em lại ngỡ trời đang rạng đông hả anh !!
*
*Gửi một người rất có duyên với Huế


Đông Hương

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire