Em về
nắng bỏ trên cao
chiều rơi bản thượng
nhuộm mầu khói mây
trên lưng gùi nặng mơ đầy
đường chiều vội bước
một bầy chim qua
Tù và rừng núi
vọng xa
bay bay sợi nắng
phôi pha bềnh bồng
dừng đây suối mát mây hồng
cánh hoa rừng nở
giữa dòng mênh mông
Tung đầy hoa trắng
lưng ong
ngực trầm cong nặng
một vòng cung đưa
tiếng cười trong quá âm thưa
tan trong bụi nước
nước đưa bạt ngàn
Cồng chiều
lại giục quan san
về thôi sơn nữ
giữa đàng còn mơ
bóng người khách lạ sương mờ
dấu chân kỵ mã
thẩn thờ quay đi
Về thôi sơn nữ
còn gì
ngải sầu môi đắng
tìm trầm xa xôi
buổi chiều nắng lụn bên đồi
sao còn sơn nữ
ra ngồi lặng yên
Phạm Quang Trung
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire