dimanche 24 février 2013

CỬA QUÁ KHỨ


cửa quá khứ, đời đóng từ thuở nọ
thản hoặc thơ cứ đến gõ xin vào
thăm ân nghĩa rêu xanh ngàn dốc mộ
bụi công danh hóa rã nợ năm nào

còn chút lãi giang hồ ta vẫn giữ
chờ tương lai về rủ cuộc lên nguồn
sẽ gặp lại gần xa bao bạn cũ
kể nhau nghe đủ thứ chuyện vui buồn

vui như kẻ lãng quên thời tàn khốc
buồn như người cô độc giữa quê hương
rồi tất cả cùng vỗ tay đồng hát
hùng ca xưa sông núi gọi lên đường

quá khứ hỡi, sao ta thèm chi lạ
phóng bút vào vách đá vẽ tranh thơ
trời ngọc bích trên cổ thành hoang dã
người lung linh hóa đá dưới chân cờ

cửa quá khứ, này thơ đừng gõ rộn
giữa hôm nay ta còn chọn sắc màu
mai vẽ tương lai lòng mình không trọn
tình gặp nhau, buồn biết mấy thơ ơi!

Cao Nguyên

mercredi 20 février 2013

VỖ VỀ


  • chắc em đã biết vì sao
    thơ anh vẫn lời say đắm
    gọi tình từng mỗi khát khao
    giữa khi rượu đời cay đắng
    uống trong nỗi chết nghẹn ngào!

    sao không từ nơi yên lắng
    viết lời tình khúc dễ thương
    gởi về từng nơi xa vắng
    mong đời nồng thắm sắc hương!

    *

    hẳn em đã biết vì sao
    thơ anh vẫn lời hào phóng
    gởi tình thân ái cho nhau
    giữa khi những niềm hy vọng
    hận thù đốt cháy từ lâu!

    sao không trên dòng sông mới
    khơi bao mạch nối về nguồn
    nước theo trăm sông ngàn suối
    nuôi xanh ngô lúa trên đồng!

    *

    thơ vui như cánh đồng xanh
    tình thơm như mùa lúa mới
    chữ lời như lửa nhiệt thành
    rọi hồng từng khung cửa đợi

    dường như mùa Xuân đang tới
    bên trời chim gọi hừng đông
    dường như có dòng nước mới
    vỗ về lòng mọi nhánh sông!

    Cao Nguyên

NHỮNG VẦN THƠ CỦA KHÔNG QUÁN




Image

t h ơ .
____________________________________________________________________________

Em như cơn gió
Vô tình
Hất tung
Ân nghĩa 
Chúng mình bấy lâu

Lòng anh 
Quặn xiết
Nát nhầu
Ăn năn chẳng kịp
U sầu mất nhau...

Cũng đành
Số kiếp 
Đớn đau
Bắt ta phải chịu
Xa nhau một đời...

Thôi đừng nuốt lệ, nghẹn lời
Lệ rơi... cứ ép khô... rồi... hoá thơ...

Không Quán
Thơ...có phải là những giọt lệ
đã từ lâu cô đọng lại...



Image

c ô .đ ơ n
____________________________________________________________________________

Có bao giờ em quan tâm
Niềm cô đơn gì, khi tôi ngồi
Độc ẩm bên ly rượu đỏ
Có bao giờ em xót xa
Niềm sầu đau nào, khi tôi ngồi trầm tư.

Em ơi
Đời như đá phong rêu
Cô đơn độc hành.

Nhưng sao tình yêu
Tôi vẫn dành cho em
Một niềm tuyệt đối
Xa em
Tôi nhớ em
Chẳng hề nguôi...

Nhưng tình yêu
Vẫn cắng đắng
Như ly cà phê đen
Đen đắng cuộc tình.

Tôi vẫn độc ẩm bên ly rượu đỏ
Đêm thì đen
Đen xoắn lấy
Cả tâm hồn tôi.

Cô đơn...
Độc hành...


Một ngày cuối đông Nhâm Thìn
Không Quán



Image

x u â n .a i
____________________________________________________________________________



Sớm mùng một Tết
Sao nghe trong lòng
Như mùa xuân chết
Trùm chăn ngủ tiếp...
Mọi ước muốn tàn
Đâu là tâm ham
Đâu là ý muốn
Ngày bất động buông


Tâm hãy ngủ yên
Cuộc tình rồi tan
Cành hoa chợt tàn
Dư vị bất an...

Đời sống vô thường
Tình nghĩa như sương
Sớm tan ngọn cỏ
Thoảng nhanh như gió


Hoa đời vô vị
Sớm nở tối tàn
Cô đơn làm bạn
Thi kệ bình an...


Ngày đầu Quý Tỵ
Không Quán

lundi 18 février 2013

PHỐI ÂM

 ĐOÁ HỒNG SINH NHẬT

thắp ngọn nến đêm xem mặt tuổi
lối vào sinh nhật ngõ hoàng hôn
mấy ngàn trăng cũ còn theo dõi
lòng vương sùi sụt sóng hồn ngân
 @
chợt thấy thu về trên ướt mi
nhìn Đông khắc khoải nét Đường thi
nửa đời khuya sớm in thương tiếc
hương tóc mùa Xuân cũ lỡ thì
 @
sinh nhật thấm buồn trên môi Tết
tháng Hai hoài vọng tuổi ngày thơ
em tìm trăng mộng hôm anh đến
rồi lại buồn hiu , sinh nhật mưa   
 @
mười bảy tháng này anh có nhớ
cho em phong kẹo , đoá hồng xinh
với bài thơ mới đơm huyền sử
em giữa lòng anh , ấm quá Tình ! 
                                                                                                                                                              đông hương

 


THƠ MỪNG SINH NHẬT
 
Bước vào năm mới, người thêm tuổi,
Rồi có đòi ai gởi nụ hôn ?
Nếu không, hờn giận, mòn mắt dõi,
Lệ buồn xào xạc tiếng chuông ngân !
 
Hạt thương hạt nhớ đọng trên mi,
Bay từ Bầu Vá đến Trường Thi,
Qua ngã Huyền Trân, dừng lại đó,
Lắng nghe cô gái nói thầm thì…
 
Người chờ Sinh Nhật khi qua Tết,
Hoài niệm những ngày xưa ấu thơ.
Một thời áo trắng vui như sáo,
Hai đứa hôm nào đi dưới mưa…
 
Mười bảy tháng hai ngày đáng nhớ
Thân thương gởi tặng đóa hồng xinh
Và vần thơ viết còn dang dở
Gói ghém trong tim một chút tình…
 
Man Ho
130217
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

samedi 16 février 2013

ĐẤT và NGƯỜI

ĐẤT và NGƯỜI


người ra đi
nhớ quê hương ở lại
kẻ ở lại
thương người vừa ra đi!

đã như mới đó không gì
chỉ còn chữ nghĩa lầm lì cuộc chơi
ra đi, ở lại
đất
người
có không, không có
còn khơi chi buồn!

đất
người
một giấc nắm, buông
trăm năm góp lại
một chương không đầy!

ô hay
chữ nghĩa hao gầy
từ ta ở lại nhớ đầy ra đi!


Cao Nguyên

jeudi 14 février 2013

HƯƠNG MẬT




hương mật

nhắc . không nhắc . lời ân tình vẫn nhớ
đâu cần chi gặp gỡ mới nên duyên
cũng chẳng cần ta sống cùng mảnh đất
tình trao nhau tự nó đã vô biên !

đến bên nhau ta theo lời của nhớ
quyện đời nhau qua dòng chữ ân tình
hạnh phúc đó . em ơi ! đừng để vỡ
dẫu chỉ là ảo ảnh nụ hôn xinh !

cám ơn em . áo may mùa hẹn hứa
vẫn mới nguyên treo giữa tháng năm xa
hương luyến ái vẫn bốn mùa rực lửa
vòng tay ôm còn giữ mãi thiết tha !

dòng ân tình giữa mạch đời rộn chảy
nắng Xuân lên vực dậy lá hoa tươi
hôn đi em . ngay giữa nét môi cười
đóa hồng nở tỏa giữa đời hương mật !


Cao Nguyên

mercredi 6 février 2013

HỒN THƠ





Hồn Thơ
(Viết theo lời Thủy Ngân)

hỏi sao người ấy phong trần thế
mà vẫn thơ về mộng khát khao
thương yêu còn lửa hồng như thuở
đốt cháy ta từng mỗi tế bào

mỗi lúc hòa tâm lời quyện ý
nghe đẫm giòng hương vị thương yêu
luân chuyển trong mạch đời tuyệt mỹ
xôn xao như trăng cuộn thủy triều!

*

hỏi sao người ấy ngang tàng thế
mà vẫn thơ về như gió mơn
có phải mi ta thường ngấn lệ
nên đem lời ý vẽ nghê thường?

hãy cuốn ta đi hỡi thủy triều
của sông trăng mùa dậy khát khao
dìm ta sâu hút vào muôn thuở
cho ngấm hồn thơ mỗi tế bào!

Cao Nguyên