
Trời rất cao cho cánh diều bay mãi
Biển dịu dàng để thơ thả hồn theo
Ơi cơn gió nhẹ ru tình ở lại
Đợi trăng lên sóng vỗ biết bao chiều
Nguyễn Tri Niên
Hỏi người: Còn nhớ đến ta?
Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?
Hình như từ buổi phong trần
Thơ ta đã chở bao lần ủ ê
Chập chùng ngàn nẻo sơn khê
Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu.
Thuở xưa ta bước qua cầu
Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm
Thì ra từ cõi cao thâm
Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn
Biết rồi! Vì nhớ nên buồn
Tay lần tràng hạt cho hồn đỡ đau
Tìm trong sách cổ nhiệm mầu
Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi.
Ta quên tất cả trên đời
Mà sao không thể quên người mến yêu
Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu
Nhớ, Quên...biết mấy lần gieo bẽ bàng
Từ nay, thôi nguyện ăn năn
Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.
DƯƠNG QUÂN
em là hoa nên ghiền vẽ hoa
song hoa hợp bích quả như là
tinh khôi một khối thơm trời đất
nghệ thuật nhân sinh chợt sáng lòa
em có bao nhiêu ngọn bút lông ?
bàn tay khuê cát ngón thơ cầm
tượng trưng một ngọn nơi trần thế
còn những ngọn kia bận trổ bông
tranh vẽ khởi từ điểm yêu thương
mở ra một thế giới nghê thường
mỗi đường mỗi nét giàu sinh động
bằng cả tâm thân trắng nõn nường
dáng đứng điệu nằm rõ tài hoa
hoa từ ngọc thể hiển hiện ra
hương thơm ngấm lụa và lan tỏa
họa phẩm cùng em quá đậm đà
xin được vì tranh khai bút thơ
trắng tinh hồn vía chẳng mù mờ
dâng lên họa sĩ lòng chiêm ngưỡng
cùng ngọn bút tình ta lửng lơ
hời hợt mươi câu thưởng ngoạn hoa
để làm nổi bậc ý lòng ta
một câu, hay đúng hơn, vài chữ:
mê, rất là mê nhan sắc hoa
Luân Hoán
15-9-2011, 08giờ sáng
Đường Đỗ Mục
Không Quán
11 dec 2008
CHUNG BÓNG ĐƯỜNG KHUYA
Nép bên nhau dưới ngàn sao lấp lánh
Giọt sương đêm thấm lạnh buốt vai gầy
Vẫn nghe sưởi khi thấy màu viễn cảnh
Chén rượu nồng làm âm mối tình say
Anh uống nữa nhìn vầng trăng lạc lối
Cùng vòm sao một tối rụng rơi đầy
Rồi tưởng tượng mình vây nhiều bảo bối
Cho cõi lòng háo hức giữa trời mây
Nhìn ánh mắt rọi hồ thu phẳng lặng
Nghĩ lại lòng vương vấn chuyện trăng sao
Rồi mơ tưởng dáng ngọc ngà trong sáng
Để tình thơ dẫn tới bóng anh đào
Gói ghém lại kỷ niệm dài tha thiết
Giữ vào tim lời da diết thâm tình
Đem trí não vào cung đường diễm tuyệt
Cho tương lai sáng rỡ ánh bình minh
Nắm tay nhau cho vòng tròn lớn rộng
Cho tim yêu chung nhịp sóng ân tình
Cho cõi đời thêm nhiều điều sống động
Và muôn người chung giấc mộng yên bình
Nguyễn Gia Linh
CHUYỆN TÌNH CỦA AI
Nửa vầng trăng hạ nhớ nao nao
Kỷ niệm gầm trời mộng biết bao
Người ấy nhìn hoa còn thấm đượm
Mắt kia gợi luyến vướng nguồn trao
Đâu ngờ ký ức thơ còn giữ
Ngọn gió dặm vời trở cố hương
Gọi lại tâm người hương ước vọng…
Để rồi…vắng bóng trí còn vương
Cuộc tình hoa bướm dường như lãng
Gặp lại một lần để vỡ tan
Tròn khuyết vầng trăng thời dĩ vãng
Không bao giờ hợp, chỉ mơ màng
Định mệnh an bày kiếp chẳng duyên ?
Người đông kẻ bắc khó chung niềm
Thấy nhau rồi để xa lìa mãi
Khi ấy thắm tươi hoặc lụy phiền ?
Đành để tình nầy thể vướng trang
Hồn thơ yên phận với thời gian
Ghi về quá khứ càng vơ vẩn
Tâm sự trăng đơn gởi núi ngàn….
Đặng Xuân Linh
Chỉ tại em tính hay đa cảm
lòng mãi buồn vì một cánh chim
bay lạc hướng trong đêm mưa bão
và em tìm thấy nó bên hiên
(trời chưa sáng sao chim không ngủ
có phải rừng đâu mà ngóng mắt tìm
bạn mày ư - trên đồi núi cũ
mỗi mình mày bay lạc vào đêm
chờ mai sáng bay về quá khứ
còn bây giờ ngủ đi, ta ru
những lời ru của tình mẫu tử
của thân thương từ trái tim người)
anh đã nghe từ trong mắt em
những lời tình ru chim bình yên
như ru anh trên đường phiêu bạt
cũng bao lần đi lạc vào đêm!
Cao Nguyên